Tôi từng nghĩ nếu không được yêu người đó nữa, mình sẽ chết.

Giống như những cô gái trẻ tôn thờ thứ tình đơn phương chân thành và cao thượng, tôi đã dốc hết tuổi 20 để yêu một người không xứng đáng. Bằng tất cả những say mê và bồng bột còn sót lại, tôi lúc nào cũng nung nấu niềm tin vào một sự chân thành, đủ sức lay động cả những góc tối tăm nhất trong một con người.

20 tuổi vấp ngã, mất mát và nhiều nước mắt.

20 tuổi chưa trưởng thành, học cách buông tay và nắm chặt.

Tôi đã bắt đầu và kết thúc một tình yêu của mình giống như thế.

– Vậy nếu Nhiên không yêu người đó nữa, nếu Nhiên chết vì không còn yêu người đó nữa, người đó có bận tâm không?

Tôi im lặng trước câu hỏi, nghe tiếng mình lặng lẽ với chữ không. Trung nhìn tôi, ánh mắt đăm đăm từ phía trên tách café đắng, dễ dàng bóc trần từng ngõ ngách trong trái tim người đối diện. Tôi ghét Trung ở điểm đó.

– Nhiên sợ mình sẽ vô tình lãng quên người đó. Người đó rất sợ bị lãng quên.

– Nên người đó lựa chọn cách lãng quên Nhiên?

– …

– Hỏi đi. Hỏi xem Trung có bao giờ nhớ Nhiên hay không?

Tôi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, né tránh một câu trả lời mình đã biết rõ từ lâu. Ánh nắng vàng ươm trên góc phố, chói chang trên những khung cửa kính trong suốt, phản chiếu hình ảnh lên những thân xe lần lượt chạy lướt qua. Giữa dòng chảy đông đúc trong lòng thành phố này, những con người tách biệt lại cứ tìm cách trói giữ lấy tay nhau, để rồi luẩn quẩn bên đời nhau như những cái bóng vô nghĩa, và vô dụng.

22 tuổi. Trung yêu tôi bằng tất cả chân thành của một trái tim đã không còn lành lặn. Không vị tha. Nhưng kiên nhẫn và cứng rắn.

Tháng 11, dấu hiệu ẩm ương của một Sài Gòn bỏng tính.

Tôi tự cho phép mình có thói quen lang thang trên facebook. Cái cách người đó cập nhật cuộc sống của mình trên trang mạng xã hội, Trung gọi đó là sự khoe mẽ, tôi xem đó như là một liều thuốc để thỏa mãn chính mình. Tâm trạng của anh, hình ảnh, lịch trình, người yêu của anh, tất cả đều giúp tôi nuông chiều nỗi nhớ của bản thân vô điều kiện. Tôi luôn hy vọng tìm thấy đâu đó trong hơi thở hằng ngày của anh có hiện diện hình bóng của tôi, dù chỉ là một chút thôi cũng là quá đủ.

Trung ngồi cạnh tôi ngoài ban công, tiếng nhạc từ trong phòng vọng ra dịu dàng mà day dứt. Buổi đêm sau trận mưa rào không đủ lạnh, mùi đất đưa lên hanh khô, oi bức và nồng nực đến khó chịu. Tôi ghét Sài Gòn như thế này, vắt khô cảm xúc của con người vào tận đáy, thấy mình cứ bất lực trước một mối quan hệ dài dẳng không tên.

Trung gấp cuốn sách lại đặt lên bàn phím trước mặt tôi. Lấp lánh của Ekuni Kaori. Đồng tính và nghiện rượu. Những mối tình kì quặc.

– Shoko đã ôm nước, phải không? Nhiên không phải Shoko, người đó cũng không phải Mutsuki. Nhưng cảm giác ôm nước là như nhau.

Trung bật lửa châm thuốc, rít một hơi dài rồi phà vào không gian tĩnh mịch. Khói thuốc bay lãng đãng, quấn vào tóc tôi mơ hồ.

– Bỏ thuốc đi. Nhiên ghét mùi thuốc. Ghét cả cái cách nó tàn phá con người.

– Vậy Nhiên bỏ người đó đi. Trung ghét cái cách Nhiên yêu. Ghét những gì tình yêu đó đáp trả lại Nhiên: không gì cả.

Tôi lại im lặng. Trung luôn biết cách khiến tôi im lặng như thế. Có lẽ vì Trung nói đúng, tôi đoán vậy. Những lý lẽ của tôi chỉ có sức phản kháng yếu ớt trước sự giận dữ ngấm ngầm của người con trai ngông cuồng này. Trong mắt Trung, tôi là một kẻ yêu trong vô vọng, ngu ngốc và cố chấp.

– Nếu không được yêu người đó nữa, Nhiên có cảm giác mình sẽ chết.

– Nói hoài một câu vô nghĩa, Nhiên không thấy chán sao?

– Nhiên yêu.

– Bằng cái gì? Bằng thứ mùi hương của nước hoa, rượu và đàn bà bám chặt trên cổ áo? Hay Nhiên muốn yêu cũng thứ mùi đó hằng đêm lướt đi trên cơ thể mình?

Tôi gập mạnh màn hình máy vi tính xuống, trừng mắt nhìn Trung. Vào lúc này, tôi thật sự muốn tát cho Trung một bạt tai. Trung không né tránh, bình tĩnh chờ đợi, cứng cỏi và sắc lạnh. Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau. Nhưng đây là lần đầu tiên Trung khiến tôi có cảm giác mình bị xúc phạm đến như thế.

– Nếu giữa Trung và người đó Nhiên chỉ có thể chọn một, Nhiên có bao giờ nghĩ sẽ giữ Trung lại không?

Tôi rùng mình. Có tiếng phong linh kêu lên khẽ khàng. Cơn gió vô tình, tìm đến rồi vội đi, để lại thanh âm đắm chìm vào khoảng đêm tịch mịch.

– Nếu ở lại chỉ đế lấp đầy một chỗ cô đơn thì Trung có đủ tự tin để không thấy mình bị bỏ lại hay không?

Điếu thuốc bị dí xuống nền gạch, tắt lịm. Không gian nằm yên, khói thuốc tan, chỉ còn hai bóng người tồn tại lặng lẽ. Trong khoảnh khắc cô đơn, sao tay đã chẳng tìm đến tay?

***

Giáng Sinh về trong lạnh lẽo và ướt át. Trung đến trước mặt tôi với balo và hành lý cồng kềnh.

– Nếu Nhiên bảo Trung đừng đi, Trung sẽ ở lại.

Tôi im lặng nhìn người con trai đó lầm lũi kéo vali đi, để lại tôi với những xước xát nơi bàn tay đang còn giữ chặt chút gì vụn vỡ. Tiếng bánh xe lăn trên nền đường dội vào tim chao đảo.

Bây giờ giữ nhau lại có còn kịp hay không?

– Có lẽ anh đã yêu em mất rồi.

Tất cả mọi việc xảy ra ở trên đời này muốn hoàn mỹ thì phải đáp ứng đủ hai điều kiện: đúng người và đúng lúc. Hạnh phúc mà tôi chờ đợi suốt bấy lâu sượt qua kẽ tay như một nắm cát rời rạc. Chỉ còn lại những hạt nhỏ li ti ngoan cố bám vào lòng bàn tay ngứa ráp. Nó đến vào lúc tình yêu của tôi không còn gom đủ hy vọng để chờ đợi thêm được nữa.

Từ ngày Trung đi, tôi rơi vào những giấc mơ lạnh lẽo. Mỗi buổi tối nằm co vai là khoảng thời gian trống vắng nhất của cả một ngày dài. Nỗi nhớ Trung ùa đến như cơn mưa đầu mùa se sắt. Không có Trung, tôi thấy mình lạc lõng trong không gian của chính mình. Tôi muốn được gặp Trung, được nhìn thấy Trung cười, ôm Trung vào lòng và ngửi lại mùi thuốc lá vương dấu nơi đầu ngón tay rất rõ.

– Bây giờ, có lẽ em đã yêu người khác mất rồi.

Tôi phủi hai bàn tay vào nhau, thấy lòng nhẹ hẫng.

Thời gian luôn bước đi, chỉ có những con người cứ muốn đứng ở lại. Tôi tiếp tục cuộc sống của mình bằng những khởi đầu thật dứt khoát. Công việc, gia đình và những mối quan hệ đưa tôi rời khỏi những khoảng không gian bạc màu, phủ lên đó một lớp bụi và cất đi. Nhưng chưa một giây phút nào tôi ngừng nhớ về một mùa Giáng Sinh bị mất.

Chuông điện thoại reo, đánh thức tôi dậy khi mùa đông đang gõ từng hồi lên thành cửa. Giọng nói bên kia khàn đi trong ống nghe. Có lẽ ở một nơi nào đó, mùa đông cũng đang thổi hơi lạnh vào tay ai rét cóng.

– Nhiên khỏe không?

– Ở đây lạnh lắm.

– …

– Còn Trung?

– Trung bỏ thuốc rồi.

– Nhiên cũng bỏ yêu một người rồi.

– Vậy Nhiên đã yêu người khác hay chưa?

– Sai rồi. Hỏi lại đi. Hỏi xem Nhiên có nhớ Trung không?

– …

***

Thời khắc chuyển giao năm mới đầy hứng khởi và mong đợi. Người người cười nói vẫy tay nhau trên phố, tạm biệt, và chào đón. Một chiếc máy bay vội ngang qua bầu trời xanh ngắt, để lại phía sau một vệt trắng, dấu vết của những vòm mây cũ từ ngày hôm qua.