Hai mươi bảy tuổi tôi cưới vợ. Ngày tôi đưa người yêu về ra mắt, mẹ tôi thì thầm bảo:
– Con nên suy nghĩ thật kĩ, Mẹ thấy nó liễu yếu đào tơ, con nhà giàu có, sợ lấy con rồi không quen chịu khổ, được ba bảy hai mốt ngày thôi.
Không muốn mang tiếng cậy nhờ nhà vợ, tôi bắt đầu mọi thứ bằng hai bàn tay trắng và nghị lực của mình. Vợ tôi, vì không muốn chồng mình tự ái, cũng từ chối sự trợ giúp của gia đình. Em, từ một tiểu thư quen lụa là nhung gấm, sau khi lấy chồng, bỗng như lột xác thành một con người khác, giản dị và chịu khó như bao nhiêu cô gái lấy chồng nghèo khổ.
Kinh tế dần ổn định, rồi chúng tôi có con. Cuộc sống dần phất lên như diều gặp gió.Tôi đã trở thành một phó chủ tịch Hội đồng quản trị, kiêm phó giám đốc một công ty lớn. Ai cũng nói vợ tôi “có mắt nhìn người”, nhưng tôi biết rằng, không có vợ tôi tin tưởng, không có vợ tôi đồng tâm, tôi chắc chắn đã không có được một ngày hôm nay rạng rỡ.
Trai ham sắc, gái ham tài!?
Cho đến một ngày tôi gặp nàng.
Nàng hai mươi tuổi, đang là sinh viên, rất xinh đẹp, quyến rũ và năng động. Nàng làm thêm cho một hãng xe hơi khá nổi tiếng. Hôm đó, trong sự kiện ra mắt dòng xe mới, nàng chủ động làm quen với tôi.Tôi mời nàng cùng ăn tối, nàng không từ chối.
Không gì tuyệt vời bằng một kẻ có tiền, người ta nói không sai “có tiền mua tiên cũng được”.
Sau bữa ăn tối ở khách sạn, tôi đặt phòng nghỉ, nàng nhìn tôi e lệ cười, không phản đối.
Và cứ thế, những cuộc tình một đêm tiếp diễn đều đặn, như một cuộc đổi trao. Cho đến một hôm…
Tôi vừa dập tắt điếu thuốc, thì cô nàng bé bỏng từ phòng tắm bước ra. Trên người nàng, chiếc khăn quấn hững hờ trễ nải. Tôi nhổm người dậy định kéo nàng ngồi xuống, bất ngờ nàng lùi lại, rồi xoay người, rồi nũng nịu hỏi:
– Anh nói đi, vợ anh có đẹp bằng em không?
Bao nhiêu hừng hực như lửa trong lòng tôi, bỗng như bị một cơn gió ùa qua thổi tắt lịm!
Tôi ngắm nhìn nàng, gương mặt điểm trang tỉ mỉ rất sắc nét, dáng người đầy đặn, thon thả, với những đường cong gợi cảm, bầu ngực săn chắc hững hờ trong tấm khăn mỏng như mời gọi, những ngón tay dài thon mềm mại, đang đưa đưa vuốt vuốt những lọn tóc chưa kịp khô.
Tôi bảo:
– Vợ anh, cô ấy tất nhiên không đẹp bằng em, nhưng…
Tôi chưa dứt câu, nàng đã sà xuống. Tôi tránh nụ hôn của nàng, rồi bật dậy cáo lỗi có việc cần phải đi. Nàng nhìn tôi, ánh nhìn đầy tức giận và trách móc.
Đường phố đã lên đèn.Trên đường, lẫn trong dòng người qua lại, vẫn không thể che lấp những đôi trai gái chở nhau trên đường, tay trong tay đầy yêu thương tình tứ.Và biết đâu đấy, trong những cặp đôi ấy, có những người vợ, người chồng không chung thủy giống như tôi.
Tôi nhận ra, lâu rồi tôi không ăn tối ở nhà, với đủ những lí do. Vợ tôi dường như đã quen với điều đó, đến mức không còn hỏi nữa. Ngày yêu và mới cưới nhau, tôi thường nói với em rằng:
– Khi nào anh thành đạt, kiếm được nhiều tiền, chắc chắn anh sẽ làm cho em trở thành một bà hoàng, khiến mọi người phải ghen tị.
Lúc đó, vợ tôi nói:
– Em không cần trở thành một bà hoàng, em chỉ cần chúng mình thương nhau.
Và giờ, khi tôi trở nên giàu có, tôi đã biến vợ tôi thành một người phụ nữ cô đơn!
Khi cô gái trẻ hỏi tôi “vợ anh có đẹp bằng em không?”, bất giác trái tim tôi nhói lên như bị ai lấy kim chọc vào. Cô gái trẻ ấy có tư cách gì mà dám so sánh với vợ tôi. Vợ tôi, rõ ràng không còn đẹp. Sau hai lần sinh nở, mái tóc đã thưa hơn, bầu ngực đã chảy xệ, bụng chằng chịt những vết rạn trắng mờ. Bàn tay của em cũng không còn mềm mại mượt mà, dáng hình cũng không còn thon gọn.
Đã có lần vợ hỏi tôi:
– Em có nên đi thẩm mỹ không anh?
Tôi dứt khoát trả lời:
– Anh yêu em, vì những gì em có. Đừng làm đau bản thân mình, ai rồi cũng phải già đi.
Vợ, đã cùng tôi đi qua những tháng năm khốn khó, không một lời chê trách than phiền, vì tôi mà tập lăn lộn mưu sinh, vì tôi mà cam tâm chịu khổ. Em yêu tôi bằng một niềm tin bất diệt, rằng rồi có ngày gia đình sẽ thấy rằng em lựa chọn đúng.
Nhưng giờ, sau bao nhiêu năm chung sống, khi giai đoạn khó khăn đã qua, cuối cùng em đã chọn đúng hay sai? Tôi đã mua cho em một ngôi nhà to rộng, nhưng lại không cùng nhen lửa ấm! Tôi đem đến cho em cuộc sống đủ đầy nhưng lại lấy đi của em nụ cười!
Lâu rồi, em đã không còn cười nhiều. Em thường nhìn tôi, nói một cách ý nhị rằng:
– Em có thể chịu khổ được, nhưng bọn trẻ nó còn nhỏ quá, anh có thể vì chúng không?
– Anh không vì em, vì con thì vì ai?
Tôi đã từng nói câu nói đó, mà không hề ngượng ngùng, vậy mà giờ nghĩ lại thấy vô cùng hổ thẹn. Hai đứa con thấy ba về sớm, vô cùng ngạc nhiên, chạy ào ra hỏi:
– Hôm nay ba không phải tiếp khách à?
Rồi đứa kéo tay, đứa ôm cổ kéo vào nhà.Vợ tôi từ trong bếp đi ra, nói nhỏ:
-Ba mẹ con chuẩn bị ăn cơm. Em tưởng hôm nay anh cũng không ăn cơm nhà, nên làm bữa khá đơn giản, anh muốn ăn món gì để em làm thêm.
Tôi bảo vợ:
-Từ nay, em đừng cắt suất bữa tối của anh nữa nha.
Vợ tôi cười.Thực ra thì khi cười, vợ tôi vẫn rất đẹp, dù hai đuôi mắt đã bắt đầu hằn lên những vết chân chim.